1. Bài viết của bạn Nguyễn Ngô Thiên Hương - 11A1
Trong cuộc đời mỗi con người, ngoài việc kính trọng, yêu thương, biết ơn cha mẹ thì tôn trọng thầy cô cũng chính là điều quan trọng. Nếu cha mẹ cho ta một hình hài thì thầy cô chính là người cho ta cả kiến thức. Học làm người, không phải chỉ học ở cha mẹ, mà còn ở thầy cô – những người ươm mầm cho các học sinh hướng đến những tương lai tươi sáng. Vì thế, để ghi nhớ công lao của thầy cô đã có truyền thống “tôn sư trọng đạo" – một trong những truyền thống vô cùng cao cả, đáng trân trọng, không gì sánh bằng!
“Tôn sư" ở đây chính là kính trọng, tôn trọng thầy cô. Còn “trọng đạo" là coi trọng đạo lí, coi trọng con đường làm người, luôn đề cao vai trò, công lao của thầy cô. Vậy “tôn sư trọng đạo" là lễ phép, kính trọng, biết ơn thầy cô. Vì thầy cô đã dạy cho ta biết từng con chữ, biết những điều hay, đã truyền đạt rất nhiều kiến thức có giá trị cho chúng ta. Không những chỉ dạy trong sách vở mà còn ngoài xã hội. Thầy cô dạy cho ta biết cách cư xử đúng đắn, biết nhận lỗi khi mình làm sai, hướng chúng ta đến cái thiện, cái tốt, dẫn dắt ta thoát ra những sai lầm để hoàn thiện bản thân hơn.
Chắc hẳn ai cũng đã từng nghe câu “không thầy đố mày làm nên". Câu nói tưởng như rất đơn giản nhưng nó chứa đậy cả một ý nghĩa to lớn. Nó được đặt ngang hàng với câu “công cha nghĩa mẹ ơn thầy". Không có những lời giảng dạy của thầy cô chúng ta mãi mãi sẽ không biết gì cả ! Thầy cô chính là những người cha, người mẹ thứ hai của chúng ta. Họ không trực tiếp sinh ta ra, nuôi ta lớn mà trực tiếp dạy, uốn nắn ta nên người. Chính vì thế, chúng ta phải biết ơn, kính trọng đến những lời giảng dạy của thầy cô.
Hay cũng có câu “nhất tự vi sư, bán tự vi sư " nghĩa là người thầy dạy cho ta một chữ cũng là thầy của ta mà nửa chữ cũng là thầy. Đây là cách nói đơn thuần của “tôn sư trọng đạo". Bởi, thầy cô đã có công dạy mình, dù ít hay nhiều cũng đã truyền dạy lại bài học cho mình.
Thời xưa, người thầy Nguyễn Thức Tự đã dùng sự ân cần, yêu nghề của mình để dạy cho học trò của mình về đạo lí làm người. Để rồi những người học trò ấy trở thành người chí sĩ yêu nước như: Phan Bội Châu, Lê Văn Hân,… Hay làm sao ta quên được thầy giáo Nguyễn Tất Thành – không những là người thầy mà còn là người Cha của cả dân tộc. Hơn thế thầy còn dạy cho các học trò xuất sắc như Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp,…
Không chỉ ngày xưa, mà ngày nay ở mỗi trường đều có những giáo viên yêu nghề, yêu học trò như thế. Đối với bản thân em, người cô luôn làm em nhớ mãi đó là cô Nguyễn Bảo Ngọc. Cô chưa từng là giáo viên chủ nhiệm của em, cũng chẳng phải là người đồng hành trên lớp học. Nhưng có lẽ, cô chính là người truyền cho em ngọn lửa “yêu văn chương". Cô luôn dạy học trò mình phải sống với tất cả lòng chân thành. Và cô hướng em cũng như tất cả học sinh đến với con đường tri thức một cách tận tâm vô cùng ! Cô còn dạy học trò mình cách sống dung hòa, biết vị tha qua từng con chữ, qua từng tác phẩm văn học bằng giọng nói ấm áp mà cô có. Có lẽ, chính giọng nói ấm áp cùng sự nhiệt tình truyền kiến thức cho các bạn cũng như em mà hình ảnh cô lúc nào cũng đẹp, cũng sáng rực trong tim em! Tuy cô chỉ dạy em vài tháng ngắn ngủi lúc em thi chuyên Văn nhưng với em cô như người mẹ thứ hai, người bạn thân của em vậy!
Từ khi bước vào ngôi trường cấp ba, rời khỏi vòng tay che chở của những thầy cô cũ, em cũng có duyên gặp được rất nhiều thầy cô tốt và thương yêu em. Tiêu biểu một lần nữa mà em phải nhắc tới là cô Cam dạy văn năm lớp 10 và cô Hà năm lớp 11. Nếu cô Cam nhẹ nhàng thì cô Hà lại rất vui vẻ. Hai cô có tính cách khác nhau nhưng đều có điểm chung là hết lòng vì học trò và luôn dìu dắt học trò mình đến với những điều tốt. Thời gian không dài cũng chẳng ngắn để em cảm nhận được tình cảm lớn lao và sự quan tâm mà hai cô đã dành cho em. Cả hai cô chính là tấm gương sáng để em noi theo và chinh phục ước mơ về văn chương của mình. Hơn thế, còn là động lực giúp em vượt qua những khó khăn. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua và em cũng dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau những lần đứng lớp của các thầy cô. Sự trưởng thành của những đứa học trò có lẽ là món quà vô giá mà thầy cô nào cũng mong muốn có được. Mỗi thầy cô đều có riêng một cách dạy dỗ học trò của mình. Nhưng em tin chắc rằng tất cả thầy cô trường Hiệp Bình nói riêng và thầy cô trên thế giới nói chung đều dạy học sinh mình những điều hay, điều tốt. Không có thầy cô nào dạy những đứa con thân thương của mình điều xấu, trái với quy luật đạo đức cả ! Thầy cô nào cũng đem đến tri thức cho học sinh, cũng đều dẫn dắt học sinh mình đi qua những chông chênh, khó khăn. Và cũng đều mong muốn học trò mình nên người, thành tài, có ích cho xã hội. Thầy cô là bến đò đưa học trò mình sang sông để chinh phục, tìm thấy tương lai tươi sáng. Hãy dành chút thời gian nhìn lại thầy cô thân thương của mình các bạn nhé ! Mái tóc đen ngày nào giờ đây đã phai, chỉ còn lại đầy tóc bạc trắng. Bởi, ngày đêm thầy cô miệt mài bên trang giáo án để tìm những bài học hay truyền đạt lại cho "những đứa con thơ" của mình. Cứ mỗi lần nghĩ đến công lao của thầy cô thì lòng em lại trào dâng cảm xúc. Chúng em có được ngày hôm nay là nhờ sự hi sinh, công lao của thầy cô. Công lao ấy dù có cảm ơn ngàn lần cũng không thể nào trả hết được. Thầy cô tựa như những ngọn lửa thắp sáng cho chúng em chạm đến ước mơ của mình. Tôn sư trọng đạo cần được các bạn học sinh quan tâm nhiều hơn nữa. Chúng ta phải kính thầy, yêu cô thì mới nên người, mới là một học sinh ngoan. Trong xã hội ngày càng phát triển này thì vai trò của thầy cô là vô cùng to lớn. Dù cho có đi đến đâu ta cũng phải luôn nhớ đến công lao và biết ơn thầy cô. Hơn thế, không được để truyền thống "tôn sư trọng đạo" bị phai mờ. Phải luôn ra sức bảo vệ, giữ gìn và phát huy vì "tôn sư trọng đạo" là gốc rễ tạo nên con người. Tháng 11 đã về, em thay mặt tất cả học sinh trường THPT Hiệp Bình gửi đến thầy cô những lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc thầy cô có thật nhiều sức khỏe, nhiệt huyết để giúp học trò mình tìm đến con đường tri thức. Chúc thầy cô sẽ luôn vui tươi và may mắn trên con đường giảng dạy của mình nói riêng và ngoài cuộc sống nói chung. Tình cảm thiêng liêng và sự hi sinh của thầy cô chúng em sẽ luôn khắc cốt ghi tâm. Cám ơn thầy cô vì tất cả...
2. Bài viết của bạn Đặng Thị Bích Loan:
Tôn sư trọng đạo
Thượng Đế đã sinh ra vạn vật nhưng chỉ riêng loài người có trí khôn để hiểu rõ đạo lí làm người. Từ xa xưa, ông cha ta đã nhận thức được điều đó và những đạo lí ấy được duy trì, giữ gìn để hình thành một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Một trong nhiều đạo lí mà in sâu trong tiềm thức của mỗi con người Việt Nam đó chính là truyền thống “Tôn sư trọng đạo”, một truyền thống vô cùng thiêng liêng và cao đẹp.
Vậy “Tôn sư trọng đạo” nghĩa là gì? “Tôn” nghĩa là tôn trọng, tôn kính. Còn “sư” là thầy dạy học, dạy chữ. Và “Tôn sư” chính là đã là trò thì phải luôn đặt chữ “Kính” lên hàng đầu đối với người thầy của mình. Còn “đạo” là đạo lí, là con đường làm người. Và “trọng đạo” là người học trò phải biết giữ gìn, ghi nhớ bổn phận đạo đức của mình.
Mỗi người chúng ta ai cũng đều có ít nhất một người thầy. Nhân gian có câu “Nhất tự vi sư – Bán tự vi sư” có nghĩa là Một chữ cũng là thầy – Nửa chữ cũng là thầy. Vì thế người thầy đóng vai trò rất quan trọng và bổn phận của chúng ta là phải biết ơn, trân trọng những gì mà thầy đã truyền cho mình. Dù ít hay nhiều thì những điều mà thầy dạy cũng giúp ta mở mang được kiến thức, là giúp ích cho chúng ta và họ cũng là người đang nuôi lớn trí khôn và sự hiểu biết cho ta. Tiếng “Thầy” nghe giản dị, ấm áp lại vô cùng thiêng liêng. Tại sao kiến thức lại có thể truyền từ đời này sang đời khác? Là chính nhờ những người thầy ấy. Chúng ta luôn tự hào với truyền thống và phẩm chất cao đẹp của bậc thầy xưa, các thầy lớp trước mà danh tiếng đã được lưu truyền mãi: như thầy Chu Văn An, thầy Nguyễn Bỉnh Khiêm hay thầy Cao Bá Quát… Những thế hệ học sinh bây giờ, tuy chỉ được nghe kể lại về các thầy và học lại những tác phẩm mà các thầy để lại, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng biết ơn và kính trọng bằng cách ghi nhớ tên của thầy. Từ đó có thể thầy rằng, truyền thống “Tôn sư trọng đạo” vẫn đang được gìn giữ và duy trì cho dù đất nước có đổi mới, hiện đại và phát triển như thế nào.
Từ lúc bé mới sinh ra, ta chưa biết nói, biết đi, biết ngồi thì ta đã phải học rồi. Khi đó, những người thân trong gia đình chính là những người thầy dạy chúng ta. Đến khi ta bước vào cổng trường tới lúc phải rời khỏi cánh cổng ấy thì ta đã học được muôn vàn những tri thức, những bài học từ rất nhiều những người thầy rồi. Bạn thử suy nghĩ về quá khứ và nhìn lại mình ở hiện tại xem, có phải mình đã cao lớn và trưởng thành hơn rất nhiều không? Đó là nhờ ai? Chính là nhờ công ơn của những người thầy. Họ dạy cho ta biết bao điều, dạy từ nề nếp tác phong, dạy đến “Lời ăn tiếng nói” và quan trọng hơn cả tri thức, đó là dạy cách làm người. Một người được dạy dỗ thì mới có thể trở thành người có ích cho xã hội. “Không thầy đố mày làm nên”, thử hỏi nếu không có người thầy thì ai sẽ là người dạy học, truyền lại kiến thức cho nhân loại? Bởi lẽ ấy ta phải luôn quý trọng những người thầy, phải luôn biết ơn và trân trọng từng chữ, từng điều mà họ truyền đạt cho chúng ta.
Chẳng có lời lẽ nào để có thể kể hết được công lao người thầy. Tiền thì có thể mua được tất cả nhưng chỉ riêng tri thức thì không, nhưng những người thầy lại tình nguyện đem thứ quý hơn tiền bạc, là tri thức ấy để truyền cho chúng ta. Họ trao đi một cách không vụ lợi. Chúng ta chỉ việc đón nhận nhưng hãy luôn nhớ rằng họ chính là người thầy, là ân nhân của cuộc đời ta. Vì đó chính là bổn phận của ta và vì đã làm người thì phải luôn nhớ đạo lí “Tôn sư trọng đạo” này.
Hạnh phúc của một người thầy chính là được nhìn thấy những lớp học trò của mình đạt được những tri thức do mình truyền dạy. Ta có thể trả ơn thầy cô bằng những con điểm mười hay bằng sự hiểu biết thật sự của mình, đó cũng là động lực cho sự nghiệp giảng dạy của họ. Thành công của một người thầy đó chính là sự quay trở lại của học trò mình. Khi ta trưởng thành, rời xa ngôi trường và thầy cô nhưng vẫn trở lại để thăm họ, vẫn nhớ về họ, đó khôn chỉ làm họ hạnh phúc mà còn chứng minh được là một người có nhân cách, có đạo đức, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” và là một người thấu hiểu đạo lí “Tôn sư trọng đạo”. Dù có thành công như thế nào nhưng nếu quên đi người thầy của mình thì cũng trở thành kẻ bỏ đi.
Có những người hiểu và làm theo đạo lí đó nhưng bên cạnh đó vẫn có những kẻ đi ngược lại đạo lí tốt đẹp này. Đó là những kẻ không coi trọng tri thức nên không nhận ra được công lao của người thầy. Hoặc họ là những người không biết ơn, chỉ biết nhận mà thôi. Họ xem nghề giáo như bao nghề khác và dạy học là bổn phận của người thầy dành cho họ. Thật bức xúc khi nhìn thấy một cậu học trò hư hỏng cãi lời thầy cô giáo. Hay khi thầy đang giảng một bài giảng vô cùng tâm huyết nhưng trò lại không để tâm. Hoặc khi ra trường không bao giờ quay trở lại thăm thầy cô nữa. Đó là những kẻ sống không có tình nghĩa. Họ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, những con người vô ơn. Những kẻ đó thật đáng trách và vô lương tâm.
Cho dù vạn vật có đổi thay, mọi thứ có trở nên vô thường thì vai trò của người thầy vẫn luôn trường tồn mãi. Và nghề giáo là một nghề vô cùng cao quý nên chúng ta phải luôn trân trọng và kính trọng người thầy để sự hi sinh của họ không trở nên hoài phí. Có như vậy thì truyền thống “Tôn sư trọng đạo” mới có thể được gìn giữ và duy trì mãi muôn đời sau. Vì đạo lí này là nòng cốt tạo nên nhân cách của một con người.
3. Bài viết của bạn Nguyễn Ngọc Khanh - lớp 11a8
TRI ÂN THẦY CÔ
Thế rồi, thu cũng đã qua đi. Những cơn gió nhè nhẹ phảng phất những giọt sương long lanh đọng lại trên lá, mang theo cả một bầu không khí se se lạnh cho buổi sớm mai dịu dàng nơi Sài Gòn vốn luôn tấp nập, bon chen và chật chội. Đông Sài Gòn nhịp nhàng, êm ả len vào lòng người niềm vui khó tả, xuyến xao, làm ai nấy cũng muốn ùa ra phố, tung tăng trên đường để hưởng trọn không khí se lạnh của đất trời – thức quà hiếm hoi của tạo hóa. Đối với riêng mỗi học sinh, mùa đông năm nào cũng vậy, chúng em luôn ấp ủ trong tim một niềm cảm xúc yêu thương da diết, háo hức mong chờ một ngày đặc biệt duy nhất trong năm để có thể được bày tỏ lòng tri ân, cảm tạ công ơn dạy dỗ đối với “những người cha, người mẹ thứ hai” của mình. Đó là ngày Nhà giáo Việt Nam (20/11) sắp tới đây, ngày mà toàn thể cả nước hướng về các thầy cô – người lái đò âm thầm lặng lẽ, những người đã ươm biết bao nhiêu mầm xanh cho đất nước.
Khi sinh ra, cha mẹ cho em hình hài, vóc dáng, cho dòng sữa mát lành và nuôi em khôn lớn. Rồi cuộc đời lại mở ra một bước chuyển mới khi em cắp sách đến trường, gặp được những người cha, người mẹ thứ hai, đó chính là thầy cô. Nơi đây, thầy cô đã đem đến cho chúng em nguồn mạch tri thức vô tận, mở ra một chân trời mới rộng lớn hơn với các qui luật toán học, lí học, tự nhiên,... vô cùng phong phú và đa dạng. Thế nhưng, thầy cô đâu chỉ dạy mãi những kiến thức, mà còn phải qua những bài học hằng ngày, thầy cô hướng dẫn, giáo dục học trò chúng em biết trân trọng mỗi phút giây của cuộc sống, biết thấu hiểu, san sẻ yêu thương với mọi người xung quanh; trở thành những con người có đạo đức; biết cống hiến giúp ích cho xã hội và đất nước. Vì thế, cố thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng đã khẳng định: “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, nghề sáng tạo nhất trong các nghề sáng tạo. Các thầy cô không những dạy chữ mà còn dạy người, họ cứ như cây thông trên sườn núi, cây quế giữa rừng sâu thầm lặng tỏa hương dâng hiến trí tuệ, sức lực cho đời”. Quả vậy, nghề dạy học là nghề vô cùng cao quý, đào tạo nên nguồn nhân lực, quyết định đến sự phát triển của đất nước.
Chẳng có gì lớn lao hơn sự vất vả, tận tâm của người nhà giáo trong sự nghiệp trồng người. Không chỉ là “người cho chữ”, thầy cô còn là một người bạn chí cốt đồng hành cùng học trò chúng em trên mỗi chặng đường cuộc sống phải đi qua. Dù buồn vui, khó khăn hay thử thách, thành công hay thất bại, chúng em luôn vững tin, vì chúng em biết rằng bên chúng em luôn có những người thầy, người cô nhiệt tình, chu đáo nhất, sẵn sàng chia sẻ, lắng nghe và thấu hiểu những nỗi niềm tâm sự nơi tâm hồn nhạy cảm của học trò mới lớn.
“Có hạt bụi nào vương trên bục giảng, có hạt bụi nào vương trên tóc thầy”. Biết bao các thế hệ học trò đi qua, mái tóc thầy cô càng trở nên bạc trắng theo năm tháng, nhưng vì sự tâm huyết, yêu nghề, yêu trò, muốn đem tri thức và cả những tình yêu thương sâu sắc đến cho các em học sinh nhỏ, thầy cô vẫn tiếp tục, tiếp tục mãi đưa từng người học trò thân yêu của mình trên con đò bấp bênh để sang sông.
Có một điều chúng em luôn biết: đằng sau những nụ cười tươi vui, rạng rỡ của thầy cô khi đến lớp mỗi ngày lại chính là những đêm thao thức soạn bài giảng, tìm cách tạo ra các tiết học thật vui nhộn để khuyến khích học sinh chúng em học tập tốt hơn; là những đêm người thầy người cô ấy trăn trở, suy nghĩ, lo âu về những trò nghịch ngợm bồng bột tuổi học trò ngây dại của chúng em... Có thể, nhiều lúc chúng em cứ mãi vô tư phạm lỗi, mãi mê ham chơi, không lo học hành khiến thầy cô phải buồn lòng. Thế nhưng, thầy cô vẫn mãi luôn dành những tình yêu thương cao cả nhất, luôn ấp ủ, khao khát cho sự trưởng thành và thành công trên con đường đời của học trò mình. Để rồi hôm nay, nhìn lại một khoảng thời gian dài vừa qua, chúng em thấy bản thân đã có lỗi rất nhiều khi khiến cho mái tóc thầy mỗi ngày lại càng bạc trắng hơn và cả những lần thấy cô chợt bật khóc vì sự vô cảm của lũ học trò tinh nghịch. Xin lỗi...! Chúng em xin lỗi thầy và cô rất nhiều !
“Thời gian qua mùa thu nay có khác
Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu
Nghĩa thầy cô một đời không tả hết
Dẫu đời con qua mấy nhịp cầu.”
( Thầy và chuyến đò xưa )
Ngày 20/11 là một ngày thật sự ý nghĩa và em cảm thấy rất hạnh phúc khi nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ của thầy cô cùng những bó hoa tươi thắm. Cùng với đó, chúng em cũng vô cùng vinh dự và tự hào khi được là học sinh của trường THPT Hiệp Bình – ngôi trường đã tạo cho em có một sân chơi lành mạnh để học tập và rèn luyện cả về tri thức lẫn đạo đức, để lại cho chúng em nhiều dấu ấn, kỉ niệm khó phai cùng với các thầy cô thân yêu của mình. Nhân ngày 20/11, chúng em xin gửi tới tất cả các thầy cô giáo đã dạy dỗ, chỉ bảo chúng em trong suốt thời gian qua cũng như tất cả các thầy cô trong trường ngàn lời tri ân tốt đẹp nhất. Chúc các thầy cô luôn luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, có một cuộc sống tràn đầy niềm vui, thành công trong công việc “chèo đò” cao quý này để tiếp tục đào tạo những nhân tài góp phần xây dựng Tổ quốc.
Xin tri ân các thầy cô – những người cha, người mẹ thứ hai!
4. Bài viết của bạn Thanh Hân 12a9
NGƯỜI THẦY TRONG TÔI LÀ…
Trong cuộc đời của mỗi người chúng ta luôn chứa đựng rất nhiều kí ức. Có những kí ức rất đẹp, như một thước phim điện ảnh quay chậm, ta luôn muốn sống mãi trong từng khoảnh khắc đó. Nhưng song đó, làm sao không có được những gia vị cay đắng tủi hờn, phải có này cái kia thì kí ức mới trọn vẹn đáng nhớ. Đối với tôi đến hiện tại, kí ức làm tôi nhớ mãi đó là những tháng ngày dưới mái trường cấp ba – Hiệp Bình. Và tại nơi đây, tôi đã gặp được một người làm cho thanh xuân của tôi trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Cô Đoàn Thị Vân – người thầy mà tôi luôn yêu quý rất nhiều.
Vào mùa thu năm ấy, tôi gặp cô với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của lớp. Lúc đầu khi mới tiếp xúc với cô tôi tin chắc rằng ai cũng đã lầm tưởng về cô. Nhớ lúc ấy trong mắt tôi cô là một người giáo viên khá là nghiêm túc, đã thế còn dạy văn thì chắc cô cũng sẽ như những thầy cô giáo khác. Nhưng tôi đã lầm! Cô đặc biệt đến mức để lại trong tôi những ấn tượng rất sâu sắc .
Cô tôi đặc biệt lắm! Người gì mà cái gì cũng biết, cô trong mắt tôi là một người rất tài giỏi. Theo chân cô, làm cùng cô nhiều việc mới thấy được ở một người giáo viên có cái tâm, cái nhiệt huyết làm nghề. Bất kể cô làm việc gì cũng đều có kế hoạch rõ ràng, làm đến nơi đến chốn. Tôi học được ở cô điều đấy. Không những vậy, tôi nhìn thấy trong mỗi việc cô làm là sự sáng tạo đổi mới, bắt kịp xu hướng thời đại. Cô đã làm cho tiết học văn của mình bao giờ cũng đầy thú vị. Đối với cô, chỉ cần làm tốt việc của mình, đem lại lợi ích, niềm vui cho học trò thì đó cũng là niềm vui của cô.
Thấm thoát hai năm cô làm chủ nhiệm lớp tôi trôi qua. Tuy thời gian qua đi nhưng những đứa con A9 sẽ khó lòng quên được người mẹ này. Khoảng thời gian cô làm chủ nhiệm lớp là khoảng thời gian đầy kỉ niệm, kí ức khó phai nhòa, những điều ấy sẽ cùng chúng tôi bước tiếp vào tương lai.
Tôi nhớ giọng nói cô vào mỗi sáng thứ hai khi sinh hoạt lớp. Nhớ cách cô trách mắng khi chúng tôi phạm lỗi, nhớ khi cả lớp năn nỉ mòn mỏi chỉ để đc nghe giọng cô hát. Tôi nhớ cả dáng đi và khuôn mặt của cô. Rất nhiều lần chỉ cần nhìn từ xa là đã có thể nhận ra cô ngay. Một người rất đặc biệt trong lòng.
Tôi nhớ lúc cô giảng bài, lúc cô nhập tâm vào bài giảng, cô hòa mình vào trong những câu thơ câu văn trên trang giấy. Cô luôn tìm cách truyền đạt bài học cho chúng tôi một cách dễ hiểu nhất. Học văn với cô chưa bao giờ là khó. Đối với tôi cô rất quan trọng! Những thành công tôi có được hôm nay là nhờ công sức của cô cả. Hai năm trời mòn mỏi ròng rã cô trò cùng nhau học đội tuyển, cực khổ gian nan vất vả làm sao có thể quên được. Nhớ những buổi đáng ra là ngày nghỉ ở nhà nhưng cô vẫn cùng đội tuyển lên trường chuẩn bị hành trang thật vững chắc để đi thi. Và tôi đã không phụ lòng mong mỏi của cô. Nhớ những buổi sáng hôm ấy, tôi đều ôm lấy cô trong hạnh phúc. Tôi vui vì đã đền đáp được công lao dạy dỗ bao ngày của cô. Đó sẽ mãi là kí ức rất đẹp!
Tôi nhớ hình ảnh người giáo viên chủ nhiệm lo lắng cho từng đứa con của mình trong suốt hai năm trời. Có những lần sang nhà cô chơi, bạn có tin được không, một mình người phụ nữ ấy đã nấu ăn cho chúng tôi, một số lượng học sinh cũng không hề nhỏ. Những dịp lễ của trường, hoạt động ngoài giờ, cả lớp phải ở lại nhà cô làm đồ cho đến tận tối. Tôi nhớ có lần làm văn nghệ Giỗ Tổ cho trường, một nhóm có cả tôi cùng nhau ở lại cùng cô đồ xôi, chuẩn bị cho ngày hôm sau, hôm ấy đến tận khuya tôi mới về đến nhà. Nhớ hình ảnh một cô giáo nho nhỏ bên bao đồ múa to thật to. Mặc kệ nắng hay mưa, cứ mỗi độ văn nghệ đến thì cô luôn sẵn sàng chạy ngoài đường để kiếm cho chúng tôi những bộ đồ múa xinh đẹp nhất. Nhớ những khi trong lớp có bạn gặp khó khăn về nhiều thứ, nhiều mặt thì cô đều hay quan tâm, hỏi han những đứa con của mình. Cô cặm cụi bên sổ sách của lớp, hay la hay nói nhưng tất cả đều vì cả lớp… Sự trưởng thành của chúng tôi vào năm 12 này là nhờ vào sự dạy dỗ chăm lo của cô không ít. Tuy chỉ là những thứ đơn giản vậy thôi nhưng tôi làm sao có thể quên đi những khoảnh khắc đáng nhớ đến như vậy chứ…
Tôi dám cam đoan với bạn rằng chẳng giáo viên nào như cô Vân đâu. Cô không chỉ là thầy mà còn là một người bạn để tâm sự nói chuyện khi cuộc sống rơi vào ngõ cụt. Cô là thầy, cô dạy cho tôi cách ứng xử trong cuộc sống, biết cách cảm nhận, lắng nghe và sống trưởng thành có ích hơn. Những kĩ năng sống mà cô truyền cho chúng tôi và với riêng tôi thì sẽ mãi là hành trang để đón chào tương lai đang vẫy gọi. Cô còn là một người bạn, một người tri kỉ. Tôi thích được trò chuyện với mọi người và đặc biệt là được tâm sự với cô. Cô cho tôi cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng và chẳng hề có một khoảng cách. Làm sao có thể quên những khi tôi yếu lòng, chẳng mạnh mẽ tí nào, bù lu bù loa khóc. May mắn thay, những lúc như vậy tôi luôn có cô cạnh bên an ủi sẻ chia. Mọi chuyện buồn rồi sẽ qua thôi vì tôi có một người cô luôn là người bạn thân ở bên.
Tới tận bây giờ khi học lớp 12, năm cuối cấp ở mái trường này, đồng nghĩa với việc tôi cũng chỉ còn một vài hoạt động được đồng hành cùng cô. Chưa bao giờ tôi hối tiếc vì đã chọn Hiệp Bình và được làm học trò của cô. Đó phải là những điều rất may mắn trong cuộc đời này. Dẫu cho bây giờ cô chẳng còn duyên để chủ nhiệm chúng tôi nữa nhưng tôi và cả lớp vẫn yêu quý và thường hay đùa cô là “mẹ Vân”. Mẹ Vân và những đứa con A9 sẽ mãi là những kí ức đẹp trong mỗi người.
Mùa thu năm ấy tôi gặp cô và bắt đầu xây dựng từng mảnh kí ức, có vui có buồn. Nhưng mùa hè năm sau, tôi phải xa mái trường và xa người cô yêu quý đó. Tôi chỉ hi vọng có thể mãi là cô học trò nhỏ của cô, vẫn ngồi đấy đọc từng bài văn, câu thơ, được sát cánh cùng cô qua bao hoạt động,… Tôi sẽ sống mãi ở những khoảnh khắc đó và sau này, mãi mãi về sau tôi sẽ cùng cô xây thêm nhiều kỉ niệm. Rồi sau đó, ở một ngày nào đấy, tôi và cô cùng các bạn có thể ghép những mảnh kỉ niệm ấy thành một bức tranh kí ức. Một bức tranh vô giá và chẳng có gì thay thế được…
Gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến người cô yêu quý của tôi!
5. Bài viết của bạn Nguyễn Phương Vy - lớp 10A16
Thầy ơi! Cô ơi!
Thấm thoắt ba tháng đã trôi qua. Thời gian không đủ dài nhưng cũng làm con lắng lại tận sâu trong lòng những cảm xúc về mái trường, Thầy Cô. Cảm ơn Thầy Cô đã dạy cho con những bài học bổ ích. Cảm ơn Thầy Cô đã dạy cho con cách “đối nhân xử thế”. Lời cảm ơn ấy sẽ không bao giờ kể vơi cạn, cũng như tình cảm của Thầy Cô đối với chúng con sẽ không bao giờ phai mờ theo thời gian.
Người ta thường ví rằng “Thầy cô như những người lái đò chở khách sang sông”. Có chăng, đã rất nhiều lần “người lái đò” phải “chùng chình, bấp bênh” với những con sóng dữ dội, những bão giông xô đẩy “chiếc đò” lênh đênh trên biển cả mênh mông. Nhưng chính bằng niền tin và tình yêu nghề, “người lái đò” vẫn cầm chắc mái chèo đưa “người lữ khách” cập bến bờ bình yên, hạnh phúc. Để rồi “người lái đò” ấy luôn dõi theo hình bóng mong ước cho “người lữ khách” ngày nào mình đưa sang sông sẽ gặp nhiều thành công trong cuộc sống.
Khép lại những năm tháng êm đềm của cấp một, cấp hai đầy lưu luyến, ngọt ngào. Chúng con vẫn giữ được hơi ấm lòng bàn tay của những “người chèo đò đầu tiên” thật vĩ đại để làm nền tảng sang cấp ba, một dấu ấn đẹp đẽ trong cuộc đời mỗi người học sinh. Thế là chúng con đã trưởng thành, đã thấm thía tâm huyết gian truân của Thầy, của Cô. Thầy Cô ơi! Đã chín năm, tiếng trống trường đã trở nên rất quen thuộc trong tâm trí con. Bởi thế nên, tiếng trống cấp ba vẫn mang đầy niềm da diết. Con luôn cảm thấy một niềm hân hoan tràn ngập trong lòng khi nghe tiếng trống thúc giục đầu năm học mới “Tùng! Tùng! Tùng”. Một nỗi hồi hộp choáng ngợp trong lòng, con đưa mắt nhìn xung quanh thế giới cấp ba của mình. Lúc ấy, hàng ngàn câu hỏi ngây ngô đã được đặt ra trong tâm trí của con “Không biết Thầy hay Cô chủ nhiệm?”, “Các Thầy Cô dạy bộ môn có hiền không?”, “Các bạn mới của con sẽ như thế nào nhỉ?”,... Và điều đó đã thôi thúc đôi bàn chân bé nhỏ của con bước nhanh vào lớp.
Lớp học tri thức của con mở ra luôn là những gì tinh tuý nhất, đẹp đẽ nhất. Con vẫn còn nhớ như in những ngày tháng đầu tiên bước chân vào lớp mười, Thầy Cô luôn ân cần, tận tình chỉ dạy cho chúng con. Trải qua những ngày nắng mưa bất chợt của tiết trời, Cô Thầy vẫn cần mẫn, miệt mài với hàng phấn trắng. Rồi những lúc chúng con kiểm tra, nét mặt Thầy Cô hiện rõ những lo lắng, vì sợ chúng con không làm bài được. Rồi những lúc lớp bày ra những chiêu trò nghịch ngợm trọc ghẹo Cô Thầy, ấy thế mà Cô Thầy vẫn không một lời trách móc chúng con. Con còn nhớ rất rõ, vì chương trình bài học khó mà thầy cô phải vất vả chạy đi xin tiết thêm để giảng chúng con hiểu kỹ hơn. Con còn nhớ, mồ hôi rơi trên áo Thầy, áo Cô vì quá nhiệt tình với lũ học trò. Đúng là không ai thương trò bằng Thầy, bằng Cô. Cũng nhờ vậy mà con đã biết yêu môn học của Cô, của Thầy. Con đã ước mơ sau này sẽ trở thành một nhà Giáo vĩ đại để truyền đạt những công thức, những dòng thơ, những triết lý của Thầy, của Cô cho những thế hệ tiếp theo. Và chắc chắc một điều rằng, con đã đam mê, thích thú về những câu thơ về Thầy, về Cô và nhẩm thầm:
“Như ru ánh lửa trong hồn,
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây.
Thầy ru hết cả mê say,
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.”
Giọng thơ ngọt ngào, tha thiết chứa chan tình cảm mà con dành cho Cô, cho Thầy. Những lúc ấy, chiếc máy thời gian dường như dần dần trôi chậm lại, hình ảnh yêu thương của Cô, của Thầy trong tâm hồn con ùa về thật rõ nét. Những lúc thời tiết chuyển mình là những lúc chúng con bị ốm. Thầy cô như là cha, như là mẹ chạy thấp thỏm, “tim như rớt ra ngoài” vì lo lắng cho chúng con. Rồi sẽ có những đêm khuya dưới ánh đèn le lói, Thầy Cô vẫn thao thức, cặm cụi bên những trang giáo án dày đặc với những con chữ để truyền đạt kiến thức cho chúng con. Con biết rằng, con sẽ không bao giờ đếm hết được nỗi cơ cực, vất vả của Thầy của Cô. Nên Thầy Cô luôn là hình tượng đẹp nhất trong lòng con. Thầy cô biết không? Cho đến tận bây giờ, con luôn dành ngôn từ đẹp nhất mà con được học đó là tiếng gọi “Thầy ơi! Cô ơi!”
Sau những ngày tháng học dưới mái trường Hiệp Bình, con đã cảm nhận được tình cảm thầy trò rất gần gũi, thân thiết. Từ phía xa, bất chợt nhìn thấy dáng Cô, dáng Thầy con đã mạnh dạn vẫy tay, cúi đầu chào Thầy Cô và hỏi “Hôm nay, Thầy Cô ăn gì chưa ạ?” Lúc ấy, Thầy Cô lại mỉm cười xoa đầu con. Ngày nào Thầy Cô cũng âm thầm, lặng lẽ xách chiếc cặp màu đen với bụi phấn rơi trên áo, bước đi trong nắng chiều vàng. Dáng hình Thầy, dáng hình Cô nhỏ dần, nhỏ dần lại trong đôi mắt con. Con đã thấy được tà áo dài thướt tha của Cô, con đã thấy được chiếc áo sờn vai đầy tâm huyết của Thầy. Từ xa, con đã gửi thấy mùi khói xe yêu thương đầy mơ ước của Cô, của Thầy. Chiếc xe ấy để con hiểu rằng bất kể ngày nắng hay ngày mưa, Thầy Cô vẫn luôn yêu nghề tha thiết vì những đứa con thơ của mình.
Hôm nay, hòa trong không khí củ ngày lễ lớn. Con lại được dựa vào lòng Thầy Cô để nói lên những lời yêu thương, lời cảm ơn chân thành nhất. Nhân dịp ngày Nhà giáo Việt nam 20/11, con xin kính chúc quý Thầy Cô nhiều sức khoẻ, luôn hoàn thành tốt sứ mệnh cao cả trên con đường giảng dạy của mình. Chúc Thầy Cô những điều tốt đẹp nhất!!! Chúng em mãi mãi yêu Thầy Cô!!!
6. Bài viết của bạn To Vũ Thu Ngân lớp 10A1
TRI ÂN THẦY CÔ
Ngày 20/11/2018, tôi đang hồi tưởng lại những kỉ niệm năm trước và những thầy cô kính yêu đã dạy dỗ mình. Người xưa từng có một câu nói:
“Mẹ cha công đức sinh thành
Ra trường thầy dạy học hành cho hay”
Quả thật là như thế. Trong cuộc sống này, cha mẹ là người sinh ta ra. Còn thầy cô thì dạy ta học, truyền đạt cho ta những kiến thức để làm hành trang bước vào đời. Trong suốt những năm tháng đi học, có lẽ ai rồi cũng có những người thầy, người cô mà mình yêu quý nhất, để lấy làm tấm gương học tập và noi theo. Riêng tôi cũng có. Người giáo viên mà để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng tôi đó là cô Hoàng Thị Xuyên – một giáo viên dạy văn và cũng là cô chủ nhiệm kính yêu của tôi năm tôi học lớp 9.
Ba tháng hè cũng thắm thoát trôi qua, ngày tựu trường của năm học lớp 9 đã đến. Tôi háo hức đến trường và gặp lại những người bạn thân thương. Mọi người, với những câu chuyện riêng sau mùa hè đều muốn kể cho nhau nghe, khiến cho ngôi trường rộn rã, lấn át những tiếng ve còn vương lại sau hè. Vào lúc 7 giờ, tiếng trống trường đã vang lên báo hiệu đến giờ vào lớp học để nhận giáo viên chủ nhiệm. Khi vào lớp, mọi bạn đều không tránh khỏi sự tò mò: “Không biết ai sẽ là người chủ nhiệm chúng ta năm học cuối cấp đầy ý nghĩa này nhỉ?” .
Thế là cô Xuyên bước vào lớp. Chúng tôi vô cùng bỡ ngỡ vì chưa từng học cô trước đây, không biết cô là người có tính cách ra sao. Nhưng khi cô cất giọng giới thiệu tên của mình, giọng nói của cô thật êm dịu và hiền hòa biết bao; nhưng giọng của cô có pha thêm âm sắc miền Trung vì cô là người Nghệ An. Với giọng nói đó, chúng tôi đã phần nào vơi bớt nỗi sợ và bỡ ngỡ về cô.
Đó là một chút thông tin mà tôi biết được về cô sau ngày học đầu tiên ấy. Và chỉ với một câu nói của cô đã khiến tôi ấn tượng sau ngày đầu đó là: “Cô luôn xem trọng kỉ luật hơn là thành tích học tập của các em”. Một câu nói thôi nhưng biết bao nhiêu ý nghĩa sâu xa mà cô hằng nhắc nhở trong đó. Những bạn có thành tích học tập cao thì hãy rèn luyện thêm cả ý thức kỉ luật nữa. Nhưng cũng không vì thế những bạn có ý thức kỉ luật cao, học kém lại lơ đãng về thành tích học tập của mình được.
Vài tháng học trôi qua, lớp chúng tôi – một lớp đã từng được xem là quậy nhất nhì khối thì nay đã khá hơn rất nhiều khi có cô là giáo viên chủ nhiệm. Vào ngày 20/11 hằng năm trường đều tổ chức thi văn nghệ và lớp chúng tôi đã quyết định hát bài “Cô tuyệt vời nhất” để làm một bất ngờ lớn cho cô. Quả thật, cô bất ngờ không tả nổi những giọt nước mắt đã lăn trên hàng mi. Và năm đó, lớp tôi đã giành giải nhất.
Cuối cùng, ngày 20/11 cũng đã đến. Có lẽ đối với nhiều người thì ngày đó chỉ là ngày bình thường thôi. Nhưng đối với cô, tôi biết ngày đó quan trọng với cô tới nhường nào. Ngày đó là ngày mà nghề giáo – nghề mà cô dành hết tâm huyết để theo đuổi được tôn vinh.
Tôi nhớ có người từng nói: “Dưới ánh mặt trời không có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”. Câu nói này quả thật không sai. Vì là người có thâm niên cao trong nghề nên cô Xuyên đã có rất nhiều kinh nghiệm khi đứng lớp. Những lời cô nói những bài học cô dạy nó không qua khó và cũng không dễ để khi cô truyền đạt nó tới chúng tôi. Nhưng đôi khi cũng có những bài khó thì tôi đã tưởng tượng rằng cô như có sức mạnh huyền bí để truyền đạt cho chúng tôi hiểu nó. Cô là người rất kiên nhẫn, lúc chúng tôi không hiểu bài thì cô không chỉ hi sinh công sức và thời gian riêng của mình để chỉ dạy chúng tôi.
Cô cũng là người rất hiểu học sinh của mình. Khi ai đó trong lớp có chuyện gì khó nói thì cô sẽ tìm hiểu nguyên nhân và giúp đỡ. Khi ban cán sự lớp góp ý về lớp thì cô luôn chia sẻ, lắng nghe. Khi lớp quậy phá và ban giám hiệu la rầy, cô vẫn im lặng chịu đựng và nhẹ nhàng nhắc nhở lớp. Cô ơi ! Từ những điều cô làm cho lớp chúng em, chúng em chỉ muốn thốt lên rằng “Cô tuyệt vời nhất”.
Cô ơi dù đã rời xa ngôi trường cấp 2 yêu mến nhưng chúng em vẫn luôn nhớ về cô. Ngày 20/11 là ngày lễ lớn đối với tất cả những người làm nghề giáo. Em xin gửi đến cô lời chúc sức khỏe, chúc cô luôn có nhiều niềm vui trong sự nghiệp trồng người, cô nhé. Chúng em sẽ luôn nhớ về cô, sẽ cố gắng học thật tốt để cô và ba mẹ chúng em yên lòng. Và nhân dịp này, riêng em cũng muốn chúc toàn thể giáo viên có một ngày Nhà giáo Việt Nam vui vẻ hạnh phúc và khỏe mạnh để có những bài học hay truyền dạy cho chúng em.